Cuộc Vượt Biên Khỏi Việt Nam: Hành Trình Của Niềm Hy Vọng

Transcribed By: Nancy Ta

Story Told By: Ann Diep Nguyen

Kể từ khi mảnh đất quê hương Việt Nam hình chữ S của chúng tôi rơi vào cuộc nội chiến, chia đôi đất nước thành 2 miền Bắc – Nam năm 1954 với nước mắt, khổ đau thì 20 năm sau, vào mùa Xuân năm 1975, khi tiếng bom đạn của chiến tranh, hận thù tạm lắng, thì đất nước của chúng tôi lại bị rơi vào vòng xoáy của khổ đau khác với đói nghèo và mất tự do. 

Sau khi đã phải chịu đựng biết bao gian khổ của chiến tranh và giờ đây phải đối diện với cảnh đất nước lâm vào tình trạng hỗn loạn, áp bức, người dân chúng tôi tưởng như mình bị chìm đắm trong màn đêm như sẽ chằng bao giờ có bình minh.  

Thế rồi, một chút ánh sáng như loé lên, dù rất mập mờ, yếu ớt: Dời xa quê hương để tìm đến một cuộc sống tốt đẹp hơn ở những vùng đất xa xôi! Sức hấp dẫn của tự do và cơ hội như bừng lên về một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng, bằng cách nào?

Vượt biên! Một điều hoàn toàn xa lạ, chưa bao giờ có trong tâm trí của gia đình tôi cũng như của những người dân chất phác khu vực đồng bằng quê tôi.

Và rồi, một vài người trong chúng tôi thu hết can đảm chia sẻ kế hoạch của mình với gia đình, người thân và một vài người bạn đáng tin cậy. Chúng tôi quyết định chọn lựa để trốn khỏi Việt Nam bằng đường biển, hy vọng tìm được nơi ẩn náu ở một quốc gia láng giềng và cuối cùng tìm đường đến một vùng đất xa xôi, mà không biết đó sẽ là nơi nào trên quả địa cầu này.

Tới ngày ra đi, với hành lý là 3 bộ quần áo đã sờn vai, một chiếc túi nhỏ đựng những vật tuỳ thân, và quan trọng nhất là 3 chỉ vàng, là tất cả tài sản của gia đình tôi, được khâu vụng về trong chiếc cạp quần. Tôi gạt nước mắt, đúng hơn là tôi nuốt vội vị mặn chát, đắng cay vào trong tâm hồn mình, ngoảnh mặt nhìn lại bóng dáng mẹ cha lao tác, đàn em nhỏ dại, nhem nhuốc… Con tim của tôi dù như không còn sức để chuyển đi dòng máu tươi, nhưng tôi nhắc ý chí phải mạnh mẽ và bước chân phải can trường… 

Sau hơn 5 tiếng đồng hồ ngồi chen chúc trên một chiếc xe chở hàng cũ kỹ, ọc ạch chạy bằng những cục than đỏ rực, chúng tôi tới một làng chài ven biển, xơ xác, vắng lặng. Sau một vài ngày lưu tạm tại đây, chúng tôi  được hướng dẫn cho biết sẽ phải làm gì cho hành trình phía trước.

Một buổi chiều, khi mặt trời lặn dần ở cuối chân trời, bầu trời không trăng không sao cứ thế bao trùm cả không gian đến nỗi chúng tôi cũng chẳng thể nhìn rõ mặt nhau. Chúng tôi mò mẫm, lội bì bõm với bùn lên tới trên thắt lưng khoảng hơn 200m, và bước lên một chiếc thuyền đánh cá ọp ẹp, lòng nặng trĩu trong nỗi bâng khuâng và sợ hãi. Lên thuyền, chúng tôi thấy có những người khác nữa, qua ánh đèn leo loét, tôi nhận ra ánh nhìn của ai cũng buồn man mác và mọng nước. Chúng tôi  thấy mình thật giống nhau, và chỉ trong phút chốc, chúng tôi  đã trở thành anh chị em của nhau. 

Đúng 12g đêm, con thuyền nhỏ được đẩy ra khỏi vũng cạn… Xa xa, ánh đèn chập chờn từ làng chài, và tiếng chó sủa vọng lại…  Chúng tôi  bắt đầu cho một hành trình mới, một cuộc hành trình  không biết điểm đến, không biết tương lai, và nhất là, chẳng biết mạng sống của mình sẽ như thế nào. 

Cứ thế, con thuyền của chúng tôi từ từ hướng ra biển cả, giấc mơ của chúng tôi được thả trôi bởi đại dương bao la, lộng gió, và xám ngắt, trước mặt. Con thuyền nhỏ trở nên quá chật chội mỗi khi tôi muối duỗi chân cho khỏi bị tê cứng, nhưng không ai bảo ai, tất cả chúng tôi vẫn yên lặng chịu đựng, bám lấy hy vọng về một cuộc sống tươi đẹp hơn, ở cuối hành trình.

Khi con thuyền lắc lư suốt đêm theo từng cơn sóng, biển như vừa là đồng minh vừa là kẻ thù của chúng tôi. Những con sóng làm rung chuyển con tàu mỏng manh, như muốn thử thách khả năng chịu đựng của những con người đang nôn thốc nôn tháo vì say sóng… Dù thế, tất cả chúng tôi đều dựa vào nhau và tìm thấy sức mạnh nơi cùng một giấc mơ về một khởi đầu mới.

Những ngày lênh đênh trên biển biến thành nhiều tuần, và những tuần đó biến thành một hành trình dường như vô tận. Chúng tôi phải đối diện với những cơn bão nguy hiểm, thiếu lương thực và nước uống, và nỗi sợ hãi thường trực bị chính quyền phát hiện, bị hải tặc tấn công, và cả những điều không chắc chắn sẽ xảy ra.... Nhưng quyết tâm của chúng tôi như tăng thêm sức mạnh, hình thành một mối liên kết, giúp chúng tôi bám lấy nhau, hỗ trợ nhau vượt qua thời kỳ đen tối nhất.

Trong những ngày dài trên biển, chúng tôi tìm thấy niềm an ủi khi chia sẻ những câu chuyện về quê hương, về gia cảnh, về ước mơ… Cứ thế, tiếng cười và những bài hát vang lên nhắc chúng tôi phải kiên vững để đạt được ước mơ thay cho những người còn ở lại. 

Cuối cùng, sau khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận ấy, một hôm, khi ánh bình minh còn xa tít tắp, chúng tôi phát hiện ra bờ biển của một quốc gia láng giềng. Cảm xúc trào dâng và vỡ oà khi chúng tôi chạm chân vào vùng đất khô cằn, biết rằng chúng tôi đã thực hiện bước đầu tiên hướng tới một cuộc sống tự do và nhiều hứa hẹn.

Sau một thời gian ngắn, chúng tôi may mắn được đón nhận vào đất nước Hoa Kỳ. Nhưng cuộc hành trình của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Chúng tôi phải đương đầu với những thách thức mới ở vùng đất xa lạ này, với một ngôn ngữ mà chúng tôi không hiểu và một nền văn hóa khác với nền văn hóa mà mình đã hít thở từ trước đến nay. Tuy nhiên, chúng tôi đều cùng nhau kiên cường, chấp nhận những điều chưa biết, làm việc chăm chỉ để kiếm sống và dần dần hòa nhập với xã hội mới.

Thời gian trôi nhanh, chúng tôi từng bước xây dựng cuộc sống mới của mình. Giờ đây, con cái của chúng tôi được sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà mới. Biết ơn cha mẹ đã hy sinh để cho chúng cơ hội có một cuộc sống tốt đẹp hơn, đến lượt mình, con cái chúng tôi góp phần xây dựng đất nước đã cưu mang cha mẹ chúng, và không quên giúp đỡ những người đồng hương ở bước đầu hội nhập. 

Quá khứ của chúng tôi đã khép lại, nhưng ký ức của vẫn còn đó, và nhất là, di sản của chúng tôi vẫn tiếp tục tồn tại - một lời nhắc nhở rằng khi đối diện với nghịch cảnh, niềm hy vọng có thể vượt qua cả những thời điểm đen tối nhất. Ký ức về cuộc vượt biên của chúng tôi cũng như của rất nhiều người may mắn đến được đích điểm đã trở thành ngọn hải đăng hy vọng cho các thế hệ sau, một biểu tượng cho sức mạnh và sự kiên cường nằm trong trái tim của chúng tôi, những người dân Việt Nam.

Next
Next

Ba Mươi Lăm Năm Nhìn Lại Chặng Đường